Tác giả: Duyên Nguyễn Ngày đăng: Tháng mười 12, 2022
Khi bạn thấy một chú chó há miệng, nhẹ răng, nước bọt rỉ ra, mắt đỏ hoe, các cơ bắp căng cứng. Thậm chí nó điên rồ cắn bất kỳ ai đến gần thì thật đáng buồn, chú chó này đã mắc bệnh dại. Virus dại là tác nhân gây bệnh. Triệu chứng dại thường không xuất hiện ngay lập tức mà nó cần có thời gian ủ bệnh. Sau đó, những triệu chứng giống cúm sẽ xuất hiện. Nạn nhân sẽ có cảm giác ngứa ran tại vết cắn và kéo dài trong 1 tuần. Triệu chứng ở giai đoạn sau là la hét, hung hăng và sợ nước. Vậy virus đã làm điều này như thế nào?
Virus dại sẽ dùng những tế bào khác làm nhà máy sản xuất. Đầu tiên, virus sẽ xâm chiếm các tế bào. Tiếp theo, nó dùng vật chất có trong tế bào để nhân bản. Các virus mới phá hủy tế bào và thoát ra bên ngoài rồi lây nhiễm cho nhiều tế bào khác. Bệnh ở giai đoạn đầu có triệu chứng giống bệnh cúm, điển hình là mệt mỏi, ớn lạnh, sốt. Khi virus tìm đến não, tủy sống, nó bắt đầu tàn phá não bộ.
Virus dại sẽ xâm nhập và làm thay đổi hoạt động của tế bào não, khiến nạn nhân trở nên hung hăng, sợ hãi, thường la hét. Virus cũng tác động đến một số thụ thể dẫn truyền thần kinh trong cơ bắp, não, gây ra tình trạng tê liệt cơ bắp.
Khi nạn nhân trở nên kỵ nước, hung hăng thì cũng là lúc bắt đầu tiết ra nhiều nước bọt. Sau khi đến não, virus sẽ dần di chuyển về tuyến nước bọt và tồn tại ở đây. Tiếp đó, nó sẽ chờ để được truyền sang một nạn nhân mới. Cách tốt nhất là trực tiếp xâm nhập vào các mô của nạn nhân hoặc được nuốt vào. Đây cũng là lý do vì sao chó bị dại luôn hung hăng, cắn một sinh vật sống khác.
Chứng sợ nước là cảm giác sợ khi nuốt vào. Nạn nhân sẽ cảm thấy vô cùng đau đớn khi nuốt phải bất kỳ thứ gì chứ không chỉ riêng nước. Như bạn đã biết, virus sẽ lây nhiễm thông qua đường nước bọt, nếu nạn nhân nuốt sẽ làm giảm khả năng truyền bệnh. Nước bọt chứa virus không thể lây truyền vào vật chủ khác từ bên trong ruột của vật chủ đầu tiên. Luôn giữ nước bọt ngập trong miệng sẽ mang đến cho virus cơ hội tấn công tốt nhất.
Không có phương pháp chữa trị và phòng bệnh cho đến khi Louis Pasteur xuất hiện. Thông qua một loạt thí nghiệm, Pasteur đã làm suy yếu độc lực của virus cho đến lúc nó đủ an toàn để trở thành vắc xin. Ngày 06/07/1885, Joseph Meister – cậu bé 9 tuổi bị chó dại cắn đã được đưa đến gặp Pasteur để dùng vắc xin. Cậu bé may mắn được cứu sống. Kể từ đó vắc xin dại cũng đã cứu rất nhiều người.